Ngày xưa vào đời vua
Lê Thánh Tông ở kinh thành Thăng-long có một tay đại bợm. Hắn đã định tâm lấy của
ai là thế nào cũng có kết quả. Hắn từng làm cho bọn quan lại và bọn trọc phú mất
ăn mất ngủ. Đã nhiều lần các quan Phủ-doãn cho dò bắt nhưng hắn ẩn hiện
như thần không tài nào tóm được. Vì hành tích của hắn nhanh như gió chỗ nào
cũng vào lọt nên người ta gọi là Quận Gió.
Một hôm vào dịp gần
Tết, nhà vua ăn mặc giả làm một người học trò nghèo đi dạo phía ngoài kinh
thành để xem xét dân sự. Tình cờ vua đến gõ cửa nhà Quận Gió. Vua làm bộ túng bấn
nói: - Tôi ngồi dạy học ở phường Đồng-xuân, năm hết Tết đến được ít tiền về
quê, chẳng may bị kẻ trộm lấy mất hết cả, nay xin cho trú chân một đêm mai lại đi.Quận
Gió thấy khách nói thế liền đáp: - Tôi sẽ vì ông mà giúp đỡ
ít nhiều để làm tiền ăn đường.
Vua thấy nhà y cột
xiêu vách nát, hỏi: - Nhà ông tôi coi bộ cũng không giàu có gì, làm
sao mà giúp tôi được.
- Chả giấu gì ông
tôi vốn là Quận Gió đây, nghe nói ông gặp vận đen, tôi rất thương tình, vậy để
đêm nay tôi cố thu xếp cho ông một món.
Nói rồi rượu mời
khách uống và nói thêm: - Tôi chỉ lấy của nhà giàu giúp người nghèo thôi,
mà phải là của bất nghĩa tôi mới lấy, còn như những người làm ăn lương thiện
tôi không bao giờ động đến. Bây giờ ông thử xét xem có nhà nào giàu mà gian ác
bất lương cứ cho tôi biết, tôi sẽ vì ông giúp đỡ. Lấy của chúng nó không có tội
vạ gì hết.
Vua nghĩ một lát
nói: - Có nhà ông Bá Vân ở phía Đông thành đấy, hắn có cửa hàng buôn bán
giàu to, giàu có cự vạn.
Quận Gió đáp: -
Nhà ấy cho vay một lớp vốn năm bảy lớp lãi, lấy được. Nhưng ta cứ nuôi cho béo
rồi sẽ lấy sau.
Vưa lời nói: -
Tôi thấy nhà ông gì gần đây ruộng sâu trâu nái, nhà ngói tường dắc, coi chừng
thế nào?
- Không được! Nhà ấy
trần lực làm ăn, trời chưa sáng đã dậy ra đồng, mặt trời lặn mới về
thổi cơm, cần cù như thế, không nên lấy. Thôi! Có anh quan coi kho kia hay ăn bớt
của công. Hôm nay nhân thể tôi đi lấy cho.
- Thực thế à?
- Tôi đã tra xét kỹ.
Hắn lấy của công mỗi ngay một ít, đưa về quê tậu vườn tậu ruộng có đến hàng
trăm mẫu.
Vua tò mò muốn biết
xem tài nghệ của Quận Gió bèn đi theo, Quận Gió trước ngần ngại nhưng sau cũng
bằng lòng, và bảo: - Trước khi lấy, tôi sẽ cho ông thấy đủ tang chứng là của
phi nghĩa, nhưng ông phải giữ cho thật im lặng mới được.
Đoạn bảo thầy đồ giả
nai nịt gọn ghẽ rồi cả hai cùng ra đi trong đêm khuya. Đến nhà viên coi kho, Quận
Gió bảo vua đứng chờ ở bụi, rồi cắt giậu tìm cách mở cửa vào nhà. Sau đó, chàng
dắt vua vào buồng mở hòm lấy ra năm nén bạc đưa cho vua xem và nói: -
"Đây là bạc hắn mới trộm của kho về để riêng chưa dùng đến. Thôi ông cầm lấy
về quê ngày đi mà ăn Tết, đừng có la cà đâu để chúng bắt được. Tôi sẽ
tìm cách làm cho hắn không biết là đêm nay có trộm".
Vừa nhìn thấy trên mỗi
nén bạc có mấy chữ "ngự khố bạch kim", tin lời Quận Gió là đúng và thầm
khen hắn có tài. Vừa đi luôn về cung, giấu bạc dưới chân thành. Sáng hôm sau là
ngày nguyên đán, trăm quan vào chầu chúc vua muôn tuổi. Vua cho gọi chủ kho đến
hỏi: - Nhà ngươi đêm qua mất trộm phải không?
Thấy hắn không đáp,
vua lập tức sai viên Trung sứ đến dưới chân thành lấy năm nén bạc về. Vua đưa
cho hắn xem, hắn cứng lưỡi không trả lời được, đành cúi đầu nhận tội. Quận
Gió sau đó được vua vời vào cung ban cho hiệu là ''ăn trộm quân tử"
và ban thưởng rất hậu.
Hết.
Xem thêm các truyện
khác tại đây:
-----