Ngày xưa, trên một
vùng núi cao tại một tỉnh Đàng trong, có hai vợ chồng nhà nọ đến sinh cơ lập
nghiệp. Họ cũng trồng lúa bắp, chăn nuôi gà lợn và săn chim bắt thỏ như mọi nhà
khác. Nhưng nhờ của cải của bố mẹ để lại, họ sống có vẻ phong lưu. Vì
thế tuy có vất vả, hai vợ chồng vẫn vui thú gia đình với đứa con trai lên năm tuổi.
Đột nhiên một hôm có
một người bạn cũ tới thăm. Hai người đàn ông lâu ngày không gặp, tay bắt mặt mừng.
Người bạn nói: - "Nghe nói anh chị dời đến ở đây đã lâu. Nay có việc đi lối
này, tôi mới ghé thăm được. Sẵn có cặp ngỗng mang tới biếu anh chị". Chủ hỏi:
- Mấy lâu nay anh ở
đâu mà không hề có tin tức gì cả. Chẳng hay anh làm nghề
gì?".
- Tôi chẳng nghề ngỗng
gì cả. Chẳng giấu gì anh, từ lâu tôi đi tu tiên để mong đắc đạo. Trong năm năm
liền ngồi tù cẳng một nơi, bây giờ có việc phải lên núi".
- Lên núi để làm
gì?"
- Để tìm trầm. Phải
có trầm đốt lên khi muốn đạt một lời cầu nguyện. Trầm sẽ đưa lời cầu của mình
lên cung Tam-thanh. Nhờ đó "chư tiên" mới biết được điều ước
muốn của mình và sẽ cho mình như nguyện".
Chủ lại hỏi: -
"Núi rừng trùng điệp, cây cối bạt ngàn, làm sao mà tìm cho ra trầm?".
Khách đáp: - "Khó
gì. Tìm trầm phải ngậm ngải".
Nói rồi khách móc
trong tay nải ra một gói nhỏ bọc vải điều, giở ra lấy ngải cho bạn xem rồi nói:
- "Đây là
ngải tôi đã luyện, trải bao nhiêu năm nay mới thành. Chỉ cần ngậm mót tý ngải
này, có thể đi suốt năm trong rừng sâu, không sợ hùm beo rắn rết làm hại, không
cần phải ăn uống gì cả, lại có hy vọng được "chư tiên" phù hộ, giúp
cho tìm thấy trầm. Lúc đó thì có thề cầu được ước thấy, trường sinh bất
lão".
Chủ nhân thấy bạn cũ
tu luyện sắp thành công, có thể cầm chắc sự phú quý trong tay, thì hoa cả mắt.
Hắn cầm lấy ngải nâng lên đặt xuống mấy lần, bụng bảo dạ: - "Chà, chỉ một
tý thuốc này có thể cầu được ước thấy, trường sinh bất lão, sung sướng biết bao
nhiêu". Vui miệng hắn cũng kể cuộc sống của mình trong mấy năm qua cho bạn
nghe, rồi giục vợ làm cơm rượu khoản đãi. Trong mấy ngày cầm khách ở lại, vốn
biết tính khách thích chơi cờ, chủ nhân lấy ra một bộ cờ bằng ngà mời khách
cùng đánh. Hắn chọn một con cờ đưa cho bạn, nói:
- Bộ cờ này của
tiền nhân tôi để lại bằng ngà rất quý. Nhưng chúng không quý bằng con tốt này.
Nó bằng ngọc bích không mảy may tì vết, mà bao giờ cũng sáng óng ánh,
kể cả khi để trong xó tối.
Khách cầm lấy con cờ
bằng ngọc xem đi xem lại, thấy quả là của quý hiếm có ở thế gian thì tắc lưỡi
khen thầm, đoạn tự nhủ: - "Làm sao ta có được một viên như thế để dâng lên
Lão tổ...".
Tuy hai bên suy nghĩ
nước cờ nhưng trong bụng người nào cũng chỉ những tìm mưu lập kế chiếm đoạt của
nhau: một bên muốn làm chủ gói ngải, còn một bên muốn có con cờ bằng ngọc.
Ngày chia tay đã đến.
Giữa khi chủ khách đang "vượt xe thách pháo" thì bỗng nghe tiếng gọi
của vợ, chủ vội đi vào nhà trong. Sau đó một tiệc rượu bưng ra. Trong
khi thu dọn con cờ, khách đã giấu biến con tốt bằng ngọc vào trong tay áo.
Nhưng khách không ngờ chính mình cũng bị tước đoạt. Sau khi chén chú chén anh
được một chốc, khách nằm vật xuống bên trường kỷ. Thấy người bạn đã bị mấy chén
rượu pha thuốc của mình làm đổ gục, chủ nhân vội lục tay nải chọn lấy gói ngải,
rồi lật đật ra đi không kịp từ giã vợ con.
Khách ngủ một giấc đến
hai ngày sau mới tỉnh dậy. Hắn ta giật mình khi sờ vào tay nải đã không còn thấy
gói ngải quý đâu nữa, tìm bạn bạn cũng đi mất đường nào, hỏi vợ con bạn cũng
không ai biết đâu mà trả lời. Khách bèn lủi thủi ra đi quyết tìm cho thấy bạn để
đòi lại vật quý.
Từ núi này sang núi
nọ, khách trèo liên miên không nghỉ, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng kẻ bất
lương. Một hôm, hắn trèo lên một đỉnh núi cao để phóng mắt nhìn ra xa, nhưng chẳng may trượt
chân rơi xuống dốc, viên ngọc văng ra hóa thành đá, thân hắn hóa thành cây, rễ
cây luôn luôn quắp chặt lấy đá như muốn bảo vệ của quý.
Còn về phía chủ nhân
khi bước chân ra đi, nghe theo cách bày vẽ của bạn, hắn cũng bỏ ngải vào miệng
để tìm trầm. Nhưng hắn đi mãi, đi mãi, vượt qua trăm núi ngàn khe mà trầm
đâu chẳng thấy. Khi bụng đã chán nản muốn quay trở về thì khốn nỗi lại quên mất
lối. Năm này qua năm khác, gói ngải dần dần chỉ còn lại một tí bằng cái móng tay.
Hắn đâu có ngờ rằng
hễ bao giờ ngải tan hết thì con người sẽ hóa thành hổ. Lúc này da hắn lông đã mọc
tua tủa thay cho những chỗ quần áo rách bươm. Rồi một hôm hắn biến thành con hổ xám.
Lại nói chuyện vợ
con của hắn ở nhà trông đợi mỏi mòn. Nước mắt hai mẹ con mỗi ngày chảy
một ít đã xói đất thành suối. Cuối cùng, ngày lụn tháng qua, hai mẹ con biến
thành đá cùng với mấy gia súc và các đồ dùng quen thuộc.
Về sau, hổ xám ta
cũng tìm được lối về nhà cũ. Từ đằng xa nhìn thấy bóng dáng vợ con, cả con chó,
con gà đang quanh quẩn bên cạnh, hổ lấy làm mừng rỡ, bèn ba chân bốn cẳng vọt
nhanh. Nhưng khi biết vợ con và gia súc đã hóa đá thì nó lồng lộn, gầm lên mấy
tiếng đau xót, rồi bỏ đi biệt.
Ngày nay ở quận
Khánh-dương, tỉnh Khánh-hòa, còn có núi đá gọi là núi Mẫu-tử, nổi bật là một
hòn đá dựng, bên cạnh có một hòn nhỏ hơn, người ta nói đó là mẹ con. Xung quanh
đá còn nhiều hòn khác nằm rải rác, người ta nói đó là con chó, con gà, cái rổ may và
sợi chỉ, cái cối xay, cối giã, cái chày, cái sàng, cái chổi, v.v... Lại còn một
tảng đá khác vuông vắn người ta nói đó là bàn cờ có nhiều quân nhưng thiếu mất
con tốt. Gần đấy có một dòng suối gọi là suối Tiên, nước không bao giờ cạn, người
ta nói đó là do nước mắt của hai mẹ con khơi thành.
Trên dòng suối thỉnh
thoảng có bóng một cặp ngỗng vùng vẫy, người ta cho là dòng dõi của cặp ngỗng mà khách
mang đến biếu, sở dĩ chúng không hóa đá là vì chúng chưa phải là gia súc quen
thuộc của chủ.
Còn ở tỉnh Phú-yên,
trên núi Tịnh-sơn có một hòn đá tròn gọi là đá Con cờ, người ta cho đó là con tốt
bằng ngọc trong áo khách văng ra. Bên cạnh là một cây cổ thụ to hàng vầng,
rễ mọc chi chít, nhưng rễ cây bao giờ cũng quắp chặt lấy đá, người ta nói đó là
người bạn biến thành.
Hết.
KHẢO DỊ
Về tình tiết người
ngậm ngải hóa hổ, Việt-nam còn có truyện Ngải trăm ngày (Bách nhật ngải):
Dưới chân núi
Hoành-sơn (Nghệ - Tĩnh có một chàng tên là Nghĩa ngậm ngải vào rừng bị lạc đường,
quá một trăm ngày không tin tức, người nhà đoán là đã chết. Một hôm anh ta tìm
được về đến nhà. Nhà vắng, chỉ có đứa con đang chơi, anh ôm lấy nó. Người vợ từ
ngoài đồng về, nhìn thấy chồng, bên cánh tay trái còn đeo túi trầm hương, người
thì đã mọc lông, móng tay móng chân đã thành vuốt mà áo quần rách
bươm. Thấy con đang ở trong tay chồng, nàng thét lên: - "Thả ra ngay không
thì chết mất, anh đã mang tinh hùm beo rồi, con chồn con cáo trong tay anh còn
không chịu nổi nữa là con người".
Nghe nói, hắn liền
buông con ra, rồi đi tìm đá mài mài móng tay. Vợ lẻn ra gọi hàng xóm tới. Người
ta bảo thử bỏ thịt lợn sống và chín ra trước mặt hắn để xem thế nào. Họ thấy hắn
ăn cả hai. Có người bàn giết đi. Nhưng một số người khác cho rằng xem cách ăn
có thể biết nó chỉ mới nửa người nửa thú. Và nó còn biết tiếc của và thương
con. Người hóa ra thú được thì tìm cách cho nó trở lại thành người cũng được. Vậy
nên chữa cho nó, chứ đừng giết. Bèn xúm nhau lại bắt, phải vất vả lắm mới
trói nổi được hắn. Trước hết móc họng lấy ngải ra, sau đó chữa chạy hơn nửa năm
mới khỏi.
Xem thêm các truyện khác tại đây:
-----
Comments
Post a Comment