Hồi ấy, giặc Minh
sang xâm chiếm nước ta, đối đãi với dân ta vô cùng tàn ác. Không một ai là
không nghiến răng chau mày. Bấy giờ có Lê Lợi nổi quân đánh bại lại chúng;
nhưng trong lúc mới khởi nghĩa, quân ít lương thiếu, mấy lần bị giặc đánh đuổi,
mỗi người chạy một nơi. Nhưng ông không ngã lòng nản chí. Ít lâu sau, được mọi
nơi giúp của giúp người nên thanh thế lại dần nổi lên.
Một hôm, đội quân của
Lê Lợi bị thua nặng. Một mình ông thoát được vòng vây chạy về một xóm kia.
Nhưng một toán quân Minh đã phát hiện ra, đuổi theo rất gấp. Khi đi qua một lùm
cây, ông bỗng thấy hai vợ chồng một ông lão đang be bờ bắt cá ở ruộng. Ông liền
chạy xuống nói với ông lão: - Cụ làm ơn cho tôi bắt cá ở đây với,
lũ chó Ngô sắp tới bây giờ!
Ông lão cởi ngay chiếc
áo đang mặc ném cho ông, và ra hiệu bảo ông cứ xuống mà bắt. Lê
Lợi vừa thò tay xuống bùn thì cả toán quân giặc đã sồng sộc chạy tới. Một đứa
trong bọn nhìn quanh nhìn quất rồi dừng lại bên cạnh đám ruộng: - Này lão
kia có thấy Lê Lợi chạy qua đây không?
Ông lão lắc đầu: - Từ
khi chúng tôi tát cá ở đây chả có người nào chạy qua cả.
Trong lúc những tên
giặc khác đang lục soát bờ bụi, thì Lê Lợi cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.
Ông lão quát: - Thằng bé kia, mày không bắt đi để còn về ăn cơm, nhìn
ngó cái gì?
Lê Lợi biết ý, lại
cúi xuống bắt cá như cũ. Quân giặc đứng trên bờ tưởng người nhà ông lão nên
không hỏi thêm gì nữa. Một chốc sau, chúng rút đi nơi khác.
Tối hôm ấy, ông lão
đưa Lê Lợi về nhà mình. Một đám quân bị lạc chủ tướng lúc này cũng tìm được đến
đây với Lê Lợi. Đây là một thôn ở gần núi, dân cư rất nghèo, thường ngày ăn uống
rất kham khổ. Trong nhà ông lão có nuôi một con khỉ. Thấy không có gì đãi quân
khởi nghĩa, mà đi mua bán thì sợ không giữ được kín tiếng, hai ông bà
bàn nhau giết thịt con khỉ kho lên cho mọi người làm thức ăn, riêng Lê Lợi thì
có thêm một đĩa cá chép vừa bắt được lúc chiều. Cơm dọn ra. Cả tướng lẫn quân vừa
mệt vừa đói nên ăn rất ngon lành. Mờ sáng hôm sau trước khi từ giã, Lê Lợi nắm
lấy tay ông lão, nói: - Chúng tôi không bao giờ quên ơn lão. Sau
này lúc nước nhà hưng phục, sẽ mong có dịp báo đền.
Lần thứ hai, Lê Lợi
lại bị thua to, quân sĩ không chống nổi với lực lượng hùng hậu của giặc nên
xiêu bạt mỗi người một nẻo. Lê Lợi một mình trốn về rừng già, có ba tên giặc đuổi
theo sát nút. Qua một đoạn đường rẽ ông bỗng bắt gặp thây một cô gái bị giặc
hãm hiếp và giết chết. Ông vẫn còn đủ thì giờ dừng lại khấn: - "Xin vong hồn
nàng hãy cứu ta lúc này, ta sẽ vì nàng ra sức báo thù lúc khác".
Khấn đoạn lại chạy,
nhưng bấy giờ nguy cấp quá, ông đành chui liều vào một bụi cây. Quân Minh đuổi
theo đến khoảng đó thì dừng lại nhìn ngó quanh quất, chưa biết nên tìm ngả nào,
chúng xuỵt chó đi sục sạo. Thấy con chó cắn vang ở phía bụi có Lê Lợi nấp,
chúng liền lấy giáo thọc vào bụi, đâm phải đùi ông. Lê Lợi cắn răng để khỏi phải
kêu lên, và trước khi ngọn giáo rút ra, ông vẫn không quên dùng vạt áo lau máu
dính ở giáo.
Nhưng chó vẫn cứ nhằm
bụi cây cắn inh ỏi. Lũ giặc tin chắc có người nấp trong đây; chung toan lao
giáo vào một lần nữa, thì bỗng trong bụi nhảy vụt ra một con chồn.
Chó thấy chồn lập tức đuổi theo cắn râm ran. Lũ giặc thấy vậy đánh chó và mắng:
- "Chúng tao nuôi mày để săn người An-nam chứ có phải săn chồn
đâu?". Và rồi chúng kéo nhau bỏ đi nơi khác. Nhờ thế Lê Lợi lại được thoát nạn.
Sau những ngày chiến
đấu gian khổ, quân đội khởi nghĩa bắt đầu thu hết thắng lợi này đến thắng lợi
khác, quân Minh cũng tiếp tục mất hết thành nọ đến thành kia. Cuối cùng bọn giặc
phải bỏ giáp quy hàng. Lê Lợi lên ngôi vua ở Thăng- long. Nhưng ông chẳng bao
giờ quên những người đã cứu giúp mình và nghĩa quân ngày trước. Ông mới sai đại
thần mang một mâm vàng bạc về tận nhà hai ông bà già để tặng. Song bấy giờ cả
hai vợ chồng đều đã chết cả. Ông bèn sai dựng một ngôi đền ở ngay trên nền nhà
cũ. Hàng năm ông bắt các quan phải tới đây làm lễ quốc tế. Cỗ cúng rất đơn giản,
chỉ có một đĩa xôi, một bát thịt khỉ và một đĩa cá chép nướng, đúng như lúc hai
vợ chồng lão dọn cỗ cho nghĩa quân ăn.
Còn chỗ có thây cô
gái chết, ông cũng sai lập một miếu thờ vì nghĩ rằng chỉ có hồn thiêng của nàng
đã hóa làm chồn đánh lạc hướng bầy chó của giặc thì ngày ấy mình mới qua cơn hiểm nghèo. Không biết tên của nàng, ông sai gọi nàng là Hộ
quốc phu nhân, nghĩa là bà phu nhân giúp nước. Người ta cũng gọi là Hồ Ly phu
nhân.
Hết.
KHẢO DỊ
Người Nghệ-an có
truyền thuyết Núi Phù Lê:
Ở một hòn núi thuộc
huyện Hương-sơn (Hà-tĩnh) ngày ấy có một cây đa sống lâu đến tám, chín trăm
năm, ruột rỗng thành lỗ. Bị giặc Minh đánh đuổi, Lê Lợi chui vào cái lỗ ấy ẩn nấp.
Giặc xuỵt chó đi tìm. Đến cây đa, chó đánh hơi và sủa mạnh. Từ trong lỗ bỗng vụt
nhảy ra một con chồn. Chó đuổi theo và giặc cũng theo chân chó, nhờ vậy Lê Lợi
thoát nạn. Khi bước ra khỏi lỗ một quãng thì thấy có thây một đàn bà chết. Lê Lợi
nghĩ rằng chính người đàn bà ấy đã hóa thành chồn để cứu mình, bèn bảo quân
chôn cất. Và khi dẹp xong giặc nước, vua phong cây đa ấy là cây Phù Lê,
núi cũng mang tên ấy. Người đàn bà được phong thần, sau dân lập đền thờ.
Người Nghệ-an còn có
một truyện khác cắt nghĩa nguồn gốc cái tên làng Cẩm- bào (nay thuộc xã Diễn-trường,
Diễn-châu, Nghệ-an):
Khi đánh quân Minh,
Lê Lợi có lần bị giặc đuổi, chạy qua đây. Lúc này có một người đang làm ngoài đồng.
Người ấy bảo: - "Hãy cởi áo bào tôi cứu cho". Nói xong người ấy đổi
áo cho Lê Lợi. Giặc đến thấy người mặc áo bào tưởng là người mà mình đang tìm
bèn giết chết. Còn Lê Lợi thì lẩn vào trong xóm thoát được. Khi lên ngôi vua,
ông sai đặt tên làng ấy là Cẩm-bào để nhớ ơn. Nay còn cái cầu gần ga Yên-lý
mang tên ấy.
Xem thêm các truyện
khác tại đây:
-----
Comments
Post a Comment