Skip to main content

Posts

Showing posts from 2017

343. Hòn đá thần diệu

Cách đây đã lâu lắm rồi , có 1 người đàn bà nghèo sống trong núi. vào 1 mùa xuân khi số kê dự trữ của bà đã hết sạch , bà buộc lòng phải ăn rau củ để sống. hôm đó khi bà đang bới củ thì có cái ji` đó động đậy ở trong cỏ , đó là 1 con gà lôi vàng óng ko bay lên được vì nó bị gãy 1 chân và đôi cánh của nó thì bị vặt lông luôm nhuôm , thân hình nó thì đang rớm máu động lòng thương nên bà đã mang nó về lều của bà để băng bó. bà băng vết thương của nó = 1 miếng gạc tẩm nước thuốc hãm của lá cây ngải đắng, lá cúc cam và các lá thuốc khác nhưng có vẻ như con gà ko thể sống qua đêm nay được , bà bèn kết thúc nỗi đau của nó bằng sự cắt tiết , vặt lông làm thức ăn tối nhưng thật ngạc nhiên vì sau vài tháng bà sinh hạ 1 bé trai kháu khỉnh. cuộc sống của bà đã trở nên vui vẻ và ko còn cô đơn nữa. ngày tháng trôi qua đứa trẻ nay đã trở thành 1 chàng trai khoẻ mạnh và chăm chỉ. đã đến lúc chàng trai lấy vợ và bà nhờ bà mối tìm giúp và bà mối đã mang cho bà 1 tin vui " ở bên kia 3 núi , 3

342. Hạnh phúc nơi đâu

hanh phuc noi dau Ngày xưa, có lần “tập đoàn” yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người. Một yêu tinh nói: “Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?”. Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp: “Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đem phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!”. Một yêu tinh khác cho ý kiến: “Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem”. Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay: “Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu”. Một yêu tinh khác lại có ý tưởng: “Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?”. Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối: “Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết”. Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên: “Hay để nó ở một hành tinh khác đi!”. Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp: “Không được

341. Cổ tích bướm vàng

co tich buom vang-buom vang buom dau vai ai Ðó là một thị trấn nhỏ nhưng thơ mộng. Cũng ở đó có một đôi tình nhân đang trong thời đắm đuối yêu nhau. Có những buổi sáng, tay trong tay họ đi dọc bờ sông ngắm nhìn mặt trời lên hoặc có những buổi chiều, hai người cùng nhau lên núi tiễn đưa ánh tà dương chìm dần trong thung lũng phía xa xa. Cũng có khi họ lại cùng nhau tới ngôi nhà lớn ở trung tâm thị trấn. Ở đấy có tượng thờ một vị phúc thần, người khai sáng và cũng là người bảo hộ cho thị trấn xinh đẹp này. Nơi đó là nơi mà các đôi trai gái tiến hành các cuộc hôn lễ, và cũng là nơi mọi người tới cầu mong những điều mà họ ấp ủ. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy họ đều không thể không ánh lên niềm vui và cầu chúc cho họ hạnh phúc. Nhưng một ngày kia, chàng trai bỗng mắc phải trọng bệnh. Ðã mấy hôm liền chàng hôn mê bất tỉnh trên giường. Suốt ngày nàng túc trực bên chàng, lo lắng khôn nguôi. Buổi tối nàng lại chạy tới ngôi nhà trung tâm khẩn cầu vị Phúc thần ban phúc cho chàng. Nàng khóc nhiề

340. Tình yêu và đôi cánh

Ngày xưa có một chàng trai sống cô đơn trong ngôi nhà gỗ cạnh một cánh rừng. Một hôm, trong lúc dạo chơi chàng trai bỗng thấy hai chú chim non mất mẹ đang thoi thóp trong tổ trên một chạc cây. Lập tức chàng đem chúng về nuôi trong một cái lồng rất đẹp. Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của chàng, hai chú chim ngày càng trở nên khỏe mạnh và xinh đẹp. Mỗi sáng chúng cất tiếng líu lo để chào đón chàng. Một ngày kia chàng quên cài cửa lồng chim. Thế là một chú chim liền bay ra khỏi lồng, nhưng nó chưa bay đi hẳn mà lại lượn vài vòng quanh chàng như muốn chào chàng lần cuối. Chàng trai buồn bã nhìn theo. Chàng không muốn phải rời xa nó. Chàng không muốn tình yêu của chàng bay mất nên khi con chim bay thật gần chàng liền với tay tóm lấy nó thật mạnh. Chàng sung sướng giữ chặt nó trong tay. Nhưng một lúc sau, chàng cảm thấy con vật yêu quý bỗng trở nên mềm nhũn trên tay. Chàng hốt hoảng xòe tay ra và bàng hoàng nhận thấy con chim đã khép mắt qua đời. Nó đã chết bởi chính tình yêu m

339. Truyền thuyết ngày Valentine..........

Ngày Valentine được bắt đầu từ thời kì đế chế La Mã. Dưới thời La Mã cổ đại, ngày 14 tháng 2 là ngày tưởng nhớ Juno. Juno là nữ hoàng của các nam thần và nữ thần La Mã. Người La Mã cũng coi bà là nữ thần cai quản phụ nữ và hôn nhân. Ngày tiếp theo của ngày 14 tháng 2, ngày 15 tháng 2 là ngày đầu tiên của lễ hội Lupercalia. Cuộc sống của các chàng trai và cô gái trẻ bị ngăn cấm vô cùng hà khắc. Tuy vậy, họ vẫn có thể đến với nhau thông qua phong tục rút thăm tên nhau. Vào đêm hôm trước ngày hội Lupercalia, tên của những cô gái La Mã được viết lên một mảnh giấy nhỏ và được cho vào trong các bình đựng. Mỗi một chàng trai trẻ sẽ rút thăm một cái tên bất kì và sau đó chàng trở thành bạn của cô gái mà anh ta chọn trong suốt thời gian diễn ra lễ hội. Ðôi khi, việc kết đôi của đôi bạn trẻ kéo dài suốt cả một năm ròng và thông thường họ yêu nhau và sau đó thì cưới nhau.  Dưới sự trị vì của Hoàng đế Claudius đệ nhị, đế chế La Mã tham gia nhiều cuộc chinh phạt đẫm máu và không được người dân

338. Truyền thuyết phong linh

Câu chuyện diễn ra cách nay đã rất lâu, từ thời còn các kiếm khách và các ca nữ. Tại một ngôi làng nhỏ ở một vùng quê có một chàng trai tên Thiện Toàn, chàng là con trong một gia đình cũng khá giả. Thiện Toàn rất chăm chỉ và siêng năng, anh học rất giỏi và là một người cũng giống như tên gọi của mình Thiện Toàn.  Trong làng có Sươngmột cô gái xinh đẹp như hoa, thướt tha như lụa, nàng có đôi mắt đen nhánh như hai hòn ngọc trai đen, với đôi gò má xinh xinh như hai trái đào nhỏ, hồng hào, tươi tắn. Một cô gái đẹp nhất trong vùng. Nàng còn được trời phú cho một giọng hát ngọt ngào như mật, quyến rũ như chim sơn ca. Ánh Sương và Thiện Toàn là một đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ. Hai người có một mối tình tuyệt đẹp mà người đời ai cũng ghen tị. Họ yêu thương nhau thật thấm thiết. Có những ngày họ cùng nhau vui chơi trong vườn hoa thượng uyển ngào ngạt hương hoa, những chú bướm đủ màu sắc như trộn lẫn vào nhau tạo nên một mối tình thần tiên chốn nhân gian. Trong ngày sinh nhật lần thứ mư

237. Đường đến trái tim

Trong thần thoại Hy Lạp có vị thần ái tình Eros, bắn mũi tên bay khắp bầu trời. Ai trúng phải mũi tên vàng của thần sẽ nảy sinh tình yêu đẹp.Đó là câu chuyện phản ánh niềm ước ao đối với hạnh phúc và tình yêu lãng mạn của con người. Tuy nhiên trong cuộc sống thực tại, tình yêu không phải gió vào nhà trống. Nàng đến với bạn đâu phải trời ban tặng bạn, mà bạn phải tự mình theo đuổi, giành giật mới có được. Không thể cứ sống bằng mơ tưởng : Hoàng tử cưỡi ngựa trắng từ trên trời bay xuống với bó hoa hồng tươi thắm... Cô gái Lọ Lem bị ma lực tình yêu chinh phục, ngã hẳn vào lòng ta... Tuy nhiên, mộng ảo vẫn chỉ là mộng ảo. Nếu mình cứ ''ôm cây đợi thỏ'' nằm mộng giữa ban ngày thì thực tại luôn làm cho con người thất vọng, nhất là khi thấy những người cùng trạc tuổi mình đã nên đôi nên lứa cả, lòng khó tránh khỏi lời tự than thân : Ôi! Số phận, sao mà nghiệt ngã? Chỉ riêng tôi là không sao gặp được người tình trong mộng ? Lại không ư ?Thì ối cả đấy ? Phim ảnh, tiểu thuyế

236. Ba Bà Hoàng Hậu

Ngày xửa, ngày xưa, có một ông vua trẻ. Ðức vua cai trị một vương quốc giàu có, xinh đẹp, nhưng đẹp nhất có lẽ là ba bà hoàng hậu của đức vua. Ba vị hoàng hậu này vừa có sắc lẫn có tài, nên cả ba đều được đức vua sủng ái như nhau, " Mỗi người một vẻ, mười phần vẹn mười". Cho đến một hôm, nhà vua bỗng nảy ra một ý nghĩ: Trong ba mỹ nhân này thế nào cũng có một người tuyệt diễm hơn hai người kia, nhưng ta không tài nào nhận ra được, có lẽ vì mình nhìn mãi nó quen mắt đi chăng? Hay là ta hỏi ý kiến bọn cung phi vậy". Ðức vua bèn mở cuộc trưng cầu dân ý tại hậu cung để tìm xem trong ba mỹ nhân ai là người đẹp nhất. Kết quả cũng không lấy gì làm sáng sủa cho lắm, vì ai cũng cho rằng cả ba vị hoàng hậu đều đẹp ngang nhau. Kẻ tám lạng, người nửa cân vậy. Nhà vua lại đem nội vụ ra bàn với đình thần. Kết quả cũng tương tợ như trên. Quan tể tướng khuyên đức vua nên dừng cuộc giảo nghiệm lại, vì e nó chẳng ích lợi gì mà đôi khi mang đến hậu họa khó lường được. Thay vì nghe

235. Người bạn đồng hành

Truyện cổ Andecxen Cha nó đang ốm thập tử nhất sinh. Nó rất buồn. Trong túp lều nhỏ chỉ có hai cha con. Cha nó bảo: "Giăng ơi! con thật hiếu thảo! Cha cầu mong Thượng đế phù hộ cho con trên đường đời." Giăng oà khóc. Nó chẳng còn ai trên đời này nữa! Không mẹ, không cha, không anh không em. Nó quỳ bên cạnh giường hôn tay cha, nước mắt giàn giụa. Một lúc nó mệt, nằm thiếp đi, gục đầu xuống thành giường bằng gỗ cứng. Nó mơ một giấc mơ kỳ diệu. Nó thấy mặt trời và mặt trăng sà xuống, cha nó mạnh khoẻ, cười với nó như những lúc cha vui. Một cô gái xinh đẹp, đội chiếc mũ miện chìa tay cho nó. Cha nó lại cười và bảo: "Người vợ tương lai cha sắp cưới cho con đấy!" Giăng bừng tỉnh. Trước mặt nó là sự thực đáng buồn: Cha nó đã chết, nằm sóng sượt trên giường, ngoài ra chẳng có một ai. Tội nghiệp cho nó! Hôm sau Giăng đi theo quan tài người cha thân yêu ra mộ. Thế là từ nay nó chẳng bao giờ được thấy mặt cha nó. Lòng nặng trĩu buồn phiền, tim nó như tan nát thành muô

234. Vanđơma và các con gái

Truyện cổ Andecxen :cool1: Các bạn có muốn nghe gió kể chuyện không? Gió biết nhiều chuyện hơn tất cả chúng ta, chuyện phiêu lưu, chuyện cổ tích, và nhiều chuyện khác. Hôm nay chúng ta hãy nghe gió kể chuyện Vanđơma và các cô gái ông ta. Gió kể: - Vốn dòng dõi vua chúa, nên ông ta rất kiêu hãnh. Ông ta uống rượu và săn bắn thì ít ai bắng. Bà vợ ông ta lúc nào cũng quần lượt là thêu vàng dát bạc. Sàn nhà bao giờ cũng bóng loáng. Các phòng ở trải thảm rực rỡ, bày những đồ đạc quý giá, chạm trổ tinh vi; nhiều thứ là của hồi môn của bà chủ đem từ nhà bố mẹ về. Hầm nhà đầy ắp rượu quí. Đàn ngựa đen hí trong chuồng. - Ông bà có ba cô con gái, cô nào cũng xinh đẹp. Tên ba cô là Iđa, Gian và Đôrôtê. Cả ba đều giàu sang phú quý. Vi vu, vi vu.. Tất cả đều trôi đi. (Trong lúc kể chuyện, gió hay đưa vào điệp khúc ấy) - Bà chủ nhà ở đây không ngồi quay tơ vào phòng với bọn thị tỳ như ở nhiều nơi khác. Bà chủ ở đây chỉ đàn hát. Lâu đài lúc nào cũng náo nhiệt, khách khứa ra vào tấp nập. Tiế

233. Những bông hoa của cô bé Iđa

Truyện cổ Andecxen :cool1: Cô bé Iđa lẩm bẩm: Những bông hoa tội nghiệp của mình héo tiệt cả rồi. Mới tối qua còn đẹp là thế mà hôm nay đã tàn. Tại sao thế anh nhỉ? em cất tiếng hỏi một anh sinh viên, người bạn lớn tuổi của em đang ngồi trên một chiếc trường kỷ nghe em nói. Anh sinh viên biết nhiều chuyện hay và đang cắt bìa cứng thành những hình ngộ nghĩnh, nào là quả tin, bên trên có các bà tý hon đang nhảy múa, nào là hoa, nào là lâu đài nguy nga có cửa sổ mở ra mở vào được. - Tại sao hoa của em hôm nay có vẻ buồn rầu ủ rũ à? Là vì hôm qua chúng đi khiêu vũ chứ sao! - Hoa thì nhảy làm sao được hở anh? - Có chứ! cứ tối mịt, khi chúng ta ngủ, chúng vui chơi, nối thành vòng tròn, nhảy múa với nhau. Hầu như đêm nào chúng cũng có dạ hội nhảy múa với nhau em ạ. - Họ có cho trẻ em vào xem không anh? - Có, cả hoa cúc và linh lan nữa. - Hoa nhảy ở chỗ nào anh? - Em đã đến trước cửa lâu đài nghỉ mát mùa hè của nhà vua, nơi có khu vườn to, giồng rất nhiều hoa, bao giờ chưa? Chắc